BÓNG NGƯỜI BẾ́N HẸN
XƯA
Trăng xưa lan tỏa bên sông
Bóng đêm nghiêng xuống trên giòng sông mơ
Hồn mình háo hức trông chờ
Bên nhau kề cạnh dệt thơ ân tình
Có ai hiểu được tình trường
Sáo đâu vọng lại vấn vương tâm mình
Tình thương ưu ái trung trinh
Duyên ta kết nối say tình mộng mơ
Ánh trăng tỏa xuống trời thơ
Tim mình chung nhịp trông chờ nụ hôn
Môi kề đôi mắt ôn tồn
Bốn mi nhắm lại cho hồn lên mây
Đôi môi chụt chịt đắm say
Ấm êm trên bến đêm này sắt son
Dư âm môi ngọt mãi còn
Tâm hồn yên ấm căng tròn niềm yêu
Bóng đêm buông xuống một chiều
Để rồi ghi đậm duyên yêu một thời
Trách mình ngần ngại qúa thôi
Bên nhau chưa nói một lời yêu em
Mãi sau thương nhớ thòm thèm
Đêm xưa thổn thức êm đềm còn đâu
Duyên tình đôi lứa nhiệm mầu
Hóa thành tình nhớ bền lâu trong đời
Bây giờ cách biệt lâu rồi
Hồn ai xa vắng một thời đang yêu
Nhớ thương vương vấn chi nhiều
Thôi thì kỷ niệm duyên yêu một thời
Nhớ thương chi mãi trong đời
Cố mà quên lảng bóng người hẹn xưa
Dầu rằng tình củ say sưa
Bên nhau hò hẹn xa xưa lắm rồi..!
Hướng Thiện
No comments:
Post a Comment