NHỚ XƯA SÁNH BƯỚC
Mưa phùn lây lất âm u mây vờn
Em
cười má thắm đẹp hơn
Giọt rơi áo ướt có hờn không em
Cười
nói tâm đắc bên rèm
Quanh đây cười nói chẳng thèm mặc ai
Nụ
hôn môi ngọt lai rai
Tóc huyền để thỏng ̣đôi vai người tình
Bóng
em anh mãi lặng nhìn
Ai nào đi đứng riêng mình ngất ngây
Đợi
nhau mong tới một ngày
Con tim thổn thức vui say duyên tình
Vui tuần trăng mật ̣đẹp tình lứa đôi
Tươi
xanh đùa giởn trên đồi
Lá hoa trước gió thấm tươi sắc màu
Mong
mình mãi mãi có nhau
Đắp bồi kỷ niệm dài lâu sấc mầu
Đẹp ơi nhớ mãi tình đầu
Con tim đóng ấn thâm sâu nhiệm mầu
Ai
ngở duyên chẳng đến đâu
Đôi đường hai ngã lòng sầu chia xa
Đường
xưa sánh bước mặn mà
Giờ đây mất hết thiết tha mặn nồng
Người xưa nàng đã có chồng
Dù xưa đã nhạt màu hồng còn đâu
Mộng
mình đôi lứa có nhau
Tim côi tan nát nhạt màu chia xa
Mất
dần lưu luyến mặn mà
Tiêu rồi kỳ vọng thiết tha đợi chờ
No comments:
Post a Comment