ÔNG GIÀ
HỒ
Bao đọa đày , trấn áp lắm gian khổ
Đã đổ xuống trên đầu Dân Việt mình
Do từ đâu hỡi ông già Chí Minh
Mang chi thuyết Mác-Lê chẳng kỳ vọng
Đau xót thay trong ngục tù giặc cộng
Lấy Thơ Văn làm vũ khí đấu tranh
Dù chó săn luôn hành xử bạo hành
Ta vẫn viết những dòng Thơ quyết tử
Nỗi hận thù đem cho vào Thi tứ
Không riêng tôi hay chỉ bạn thôi đâu
Nhưng của hết những hồn Thơ tâm đầu
Bị chôn vùi nơi núi rừng việt Bắc
Kể sau ngày bọn giặc hồng gian ác
Chúng lấn chiếm hết trọn cà Miên Nam
Từ đó đau thương cả Nước ngập tràn
Nam Trung Bắc cá ba miền đói khổ
Riêng Dân Nam yên bình giờ khốn khó
Đánh tư sản cướp tiền của cửa nhà
Với mưu đồ đổi tiền ám hại ta
Chúng thu tóm hết mọi nguồn lương thực
Bao tử Dân chúng nắm hết ... vô phước
Giờ Dân Nam mất hềt quyền con người
Dùng bo bo ,khoai sắn thay cơm tươi
Mọi thứ quyền do giặc đỏ nắm hết
Ai chống chế sẽ bị chúng tiêu diệt
Kết ngay tội phản động chết rủ tù
Đã vào đó cuộc đời sẽ thiên thu
Là dùi cui ,là đánh đạp,trấn áp
Rồi biệt giam gông cùm rất ngột ngạt
Những mũi súng quanh đó luôn chực chờ
Nhưng tâm ta vẫn đầy ứ lời Thơ
Thơ đấu tranh từ hồn Thơ căm hận...
Cao Trí Dũng
No comments:
Post a Comment